top of page
  • Writer's pictureHoàng Nga

Thế giới tự nhiên mở dần ra - khi ta bước chân vào

Tôi đã từng tự hào rằng mình có một công việc tốt, vị trí xã hội cao, ở trong tầng lớp trí thức, có thể kiếm đủ tiền để cho mình sở hữu những tài sản và trải nghiệm xa xỉ.. Và dần dần những niềm vui của sự xa xỉ cứ ít dần. Một chuyến đi nghỉ ở resort 5 sao được phục vụ tận răng, sự ăn buffet những món ngon ở nhà hàng nổi tiếng,. dần dần không hấp dẫn mình ở những dịch vụ cao cấp nữa. Mà điều mình thích đó là những cái cây, ngọn cỏ, bông hoa, làn nước biển mặn mát, cơn gió thổi tung người và cảm giác hồn nhiên sảng khoái khi hoà mình chơi đùa với mấy đứa con..



Và mình cứ hạ tiêu chuẩn 'xa xỉ' của mình dần, và mỗi ngày một bước rời căn phòng có điều hoà, bước ra ngoài hiên ngồi ngắm, đếm những giọt mồ hôi rồi lại cảm cơn gió đang làm khô làn áo ẩm. Bước ra ngoài rồi mới thấy những trải nghiệm và sự đắm mình vào thiên nhiên nó tạo ra năng lượng mới, sức sống mới, và những cảm xúc neo giữ vào bên trong. Cứ mỗi lần mình lại bước ra xa hơn, hoà mình nhiều hơn vào cái cây, ngọn cỏ. Rồi một ngày mình chỉ đi tìm những nơi có thể đắm chìm trong thiên nhiên nhiều nhất, đã thấy mình ở trong rừng thông ngắm nắng xiên, ngồi bên bờ suối nghe tiếng gió, dưới gốc cây sấu nhặt hoa sấu rơi, hay buông lơi cuốn sách dõi mắt nhìn con trâu ung dung gặm cỏ trên cánh đồng...



Và những trải nghiệm sâu nhất với thiên nhiên của mình, hoá ra không phải là những lúc mình chỉ ngồi bên ngoài và ngắm thiên nhiên. Khi mình quan sát các em bé hít một mùi hương, sờ vào tất cả những gì em nhìn thấy, và ngắm nghía mê mải một cái gì đó động đậy, và lắng nghe vạn vật với một ánh mắt tròn xoe, mình biết rằng mình muốn học cách trải nghiệm cuộc sống theo cách của các con, để đánh thức mọi giác quan và mở ra với tất cả những gì mẹ Thiên nhiên đang trao tặng cho mình. Chỉ một chút lắng và cảm, mà dường như những gì đang hiện diện bên ngoài mình có thể kích thích một nguồn sống bên trong mình. Và những gì còn ẩn chứa bên trong như được mở cửa để tràn ra. Một sự kết nối chân thực diễn ra, khi ta cho phép mình làm điều đó..



Và thế là như một đứa trẻ, mình hoà vào làn nước, vục tay vào đám cát, ngập người trong đám cỏ, dẫm chân trần trên nền lá khô, dỏng tai nghe âm thanh thiên nhiên như một bản hoà ca của ve, gió, chim, bò, lá rơi.. Con người là một phần của thiên nhiên ấy, cớ sao ta cứ tách mình ra?


Cả một thế giới mở ra khi ta bước dần vào!

26 views0 comments

Recent Posts

See All
Post: Blog2_Post
bottom of page